[BH-KYNL] 55-57


Chương thứ năm mươi lăm

Cho đến sáng sớm ngày thứ ba Tần Trí Viễn mới xuất hiện.

Lúc ấy sắc trời còn chưa sáng hẳn, Cố Ngôn đang mông lung ngủ trên giường, bị tiếng đập cửa hồi lâu bên ngoài làm phiền, mới dây dây dưa dưa đứng lên mở cửa. Kết quả cửa phòng vừa mở ra, liền thấy Tần Trí Viễn đang tựa trên khung cửa, trên người vẫn là bộ tây trang hôm trước, đôi mắt lại đỏ bừng mệt mỏi, trên cằm còn thấy được râu xanh xanh, đền gần một chút còn ngửi được hơi rượu đạm đạm.

Cố Ngôn đột nhiên thấy vậy, không khỏi hoảng sợ, hỏi “Sao bộ dạng anh lại thế này? Đã bao lâu rồi anh không ngủ?”

Tần Trí Viễn bước vào nhà khóa cửa, liền ngã lên người Cố Ngôn, râu cọ vào mặt anh, ghé vào tai anh thấp giọng nói “Chuyện ảnh chụp đã giải quyết xong.”

Cố Ngôn “Ưm” một tiếng, nhưng thật ra lại không hề kinh ngạc, ngược lại không khỏi có chút tiếc nuối “Vậy có phải em cũng không còn cơ hội chụp một bộ ảnh tả thực?”

Tần Trí Viễn ngay cả khí lực cười một cái cũng không có, chỉ là tựa vào trên vai anh, nói “Cho anh mượn gường của em nằm một chút.”

Cố Ngôn lúc này mới nghiêm túc, thu lại tâm tình vui đùa, đỡ hắn đi vào phòng của mình.

Tần Trí Viễn nhắm mắt ngã xuống giường.

Cố Ngôn nhìn thấy buồn cười, giúp hắn cởi giày, lại lấy chăn ra phủ lên người hắn.

Tần Trí Viễn tuy rằng nhắm mắt, lại kéo lấy tay Cố Ngôn, một hơi dùng lực, kéo anh vào trong ngực, nói “Ở bên ngủ cùng anh một chút.”

Cố Ngôn nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, nói “Em hôm nay còn công việc.”

“Chỉ cần hai giờ là tốt lắm rồi.” Tần Trí Viễn thật sự rất mệt, mơ mơ màng màng, tay lại vẫn như cũ nắm chặt tay Cố Ngôn không buông.

Cố Ngôn sao có thể bỏ mặc hắn?

Liền cứ như vậy nằm vào trong ngực Tần Trí Viễn, kéo chăn ra bao lấy cả hai người.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng một chút.

Tần Trí Viễn nửa mơ nửa tỉnh, ngón tay mơn trớn một chút tóc của Cố Ngôn. Cố Ngôn cũng không hoàn toàn buồn ngủ, hỏi hắn “Hai ngày nay anh không hề ngủ sao?”

“Cũng không phải, chỉ là ngủ ít hơn so với bình thường một chút mà thôi.”

“Chẳng qua chỉ là mấy tấm ảnh chụp, kỳ thực không cần phải tốn sức nhiều như vậy.”

“Chuyện này bởi vì anh mới xảy ra, đương nhiên anh phải là người dẹp yên.” Tần Trí Viễn không muốn nói nhiều chuyện này “Tán gẫu với anh chút chuyện khác đi.”

“Tán gẫu cái gì?”

“Tùy tiện chuyện gì cũng được, em hát ru cho anh cũng tốt lắm.”

Cố Ngôn cười ha hả, cười xong lại an tĩnh, một câu cũng không nói, quay đầu nhìn hướng ra ngooài cửa sổ.

Vào lúc Tần Trí Viễn nghĩ anh sẽ không nói chuyện, đợi đến khi sắp buồn ngủ, mới nghe giọng mũi kia tang tảng nhẹ nhàng vang lên “Em khi đó mới chỉ hai mươi tuổi.”

Tần Trí Viễn trong lòng ngạc nhiên, có dù có muốn ngủ đến thế nào, nghe câu nói đó cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng hắn không có lên tiếng cắt lời Cố Ngôn, chỉ là ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

“Trước khi công việc làm ăn của cha em thất bại, em còn tưởng nhân sinh cứ thuận buồm xuôi gió như vậy, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, nghĩ đến nhiều nhất chỉ là làm sao trong tương lai có thể làm đầu bếp… Ai biết sau đó có một ngày, đột nhiên là trời long đất lở. Người một nhà trốn đông trốn tây, lại vĩnh viễn trốn không thoát món nợ kia, có một khoảng thời gian, em sợ nhất là tiếng đập cửa vang lên lúc nửa đêm, bởi vì âm thanh này vang lên nghĩa là chúng em lại phải chuyển nhà …”

“Sau đó thì sao? Người nhà của em bỏ lại em chạy ra nước ngoài?”

“Là Vương Nhã Lị nói với anh sao?” Cố Ngôn lắc lắc đầu, nói “Sai rồi, không phải họ bỏ lại em, mà là bọn họ không có cách nào đưa em đi cùng.”

Tần Trí Viễn không biết hai cái này có gì khác biệt.

Cố Ngôn nói tiếp “Vì trả nợ, em đương nhiên không thể tiếp tục đi học, làm công kiếm tiền cũng như muối bỏ biển. Đúng khi em nghèo túng nhất, lại biết đến một người.”

Cố Ngôn nói ra một cái tên.

Tần Trí Viễn nghe xong thì nhíu chặt mày. Tên người này hoàn toàn không xa lạ, ở trong giới giải trí đây cũng là một kẻ có chút danh tiếng, nói cho hay thì là người đại diện, thực ra là một kẻ dẫn mối.

Cố Ngôn quen biết hắn, còn có thể có được ngày lành sao?

“Em lúc đó vội vã kiếm tiền, người khác nói cái gì cũng đều tin, người kia nói vào giới giải trí kiếm tiền nhanh nhất, em cứ vậy ngốc ngốc nghếch nghếch đạp một bước vào…” Cố Ngôn nói tới đây, thế nhưng lại nở nụ cười “Ừm, kết quả cũng đúng như vậy, chỉ cần em bằng lòng buông nhân cách, không cần tự tôn không biết xấu hổ.”

Tần Trí Viễn trong lòng căng thẳng, hai cánh tay đặt trên lưng Cố Ngôn hơi hơi phát run.

Hắn đối với quá khứ của Cố Ngôn không phải là hoàn toàn không biết gì, cho dù chưa bao giờ nhắc tới, nhiều ít cũng có thể đoán được phần nào, nhưng hiện tại nghe Cố Ngôn nói ra nhẹ nhàng bâng quơ đến vậy, trong lòng không ức chế được cảm giác cay đắng.

Cố Ngôn không phải từ nhỏ đã lì lợm, thiên hạ vô địch, chẳng qua anh giấu miệng vết thương của mình quá sâu, ngay cả nhìn cũng không cho người khác liếc mắt một cái.

Có thể là Tần Trí Viễn ôm thật sự quá chặt, Cố Ngôn rầu rĩ hừ hừ hai tiếng nói “Nếu anh ôm em đến chết, liền không nghe được phần sau của câu chuyện xưa.”

“Còn chưa nói xong?”

“Kế tiếp mới là phần cao trào. Anh cũng biết tính tình của em rồi, trước kia thực sự là quật cường muốn chết, ngay cả giả cười cũng không làm nổi, cho nên cũng đặc biệt ăn nhiều đau khổ. Cứ vậy cho tới một ngày …” Cố Ngôn nhắm mắt lại, giống như nhớ về chuyện không muốn ai biết được, tiếng nói trầm thấp gần như khàn khàn “Có người vươn tay về phía em. Anh ta đem áo khoác cởi ra che lên người em, nói với em có muốn học cười thế nào không.”

Tần Trí Viễn đương nhiên biết người kia là ai.

Trong lòng hắn một trận chua xót, nói không nên lời là đắng chát hay là ngọt ngào, chỉ gọi tên “Cố Ngôn…”

Cố Ngôn vốn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tận lúc này mới chậm rãi quay lại đối mặt cùng với Tần Trí Viễn. Đáy mắt anh phiếm một tầng gợn sóng, đó là một loại ánh mắt hóa kén thành bướm, nhẹ giọng nói “Nguyên nhân chính là vì từng có Cố Ngôn của khi đó, cho nên mới có Cố Ngôn của hiện tại, anh nói có đúng không?”

Tần Trí Viễn không nói nên lời, sau một lúc lâu mới lại lên tiếng “Nhưng ngày đó anh không cứu em khỏi nước sôi lửa bỏng, chẳng qua chỉ là vươn ra một cánh tay.”

Cố Ngôn vì thế cười rộ lên, đưa một ngón tay ngăn lại bên môi, nói “Như vậy đã là nhiều lắm rồi.”

Tần Trí Viễn thuận thế hôn ngón tay kia.

Theo đầu ngón tay một đường đi xuống, thong thả lại cẩn thận đặt từng nụ hôn, cuối cùng, môi ấm áp chạm tới vết sẹo đã ăn sâu vào lòng bàn tay kia.

Cố Ngôn hơi dao động một chút, nhưng là không có giãy giụa.

Tần Trí Viễn run rẩy hôn lên đó.

Ôn nhu vô hạn như là … hôn lên tâm Cố Ngôn.

Chương thứ năm mươi sáu

Cố Ngôn nằm bên ngủ cùng Tần Trí Viễn gần hai giờ, đến tận khi đã quá tám giờ, nếu còn nán lại khả năng sẽ khiến Lâm đại đạo diễn nổi bão, anh mới xốc chăn bước xuống giường, thật cẩn thận kéo lại góc chăn cho người trên giường.

Trong ngực Tần Trí Viễn chợt trống rỗng, còn có chút bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhưng thực sự không mở mắt nổi, đành trở mình tiếp tục ngủ say.

Cố Ngôn cảm thấy bộ dáng này của hắn rất thú vị, rất muốn cúi đầu thân cận ánh mắt kia.

Cuối cùng anh nắm tay phải, đến cùng vẫn là nhẫn nại, đứng dậy đi đến phòng bếp nấu một chút cháo trứng muối thịt nạc, lại làm thêm hai phần thức ăn nhẹ. Trước khi ra ngoài lấy điện thoại di động xem qua, hộp tin nhắn rỗng không, mấy cái loạn thất bát tao gì đó đều đã bị xóa hết, từ đầu cho tới cuối anh cũng không hỏi Tần Trí Viễn làm thế nào giải quyết đám ảnh chụp kia.

Tựa như cho tới bây giờ anh cũng không quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua.

Ngẫu nhiên dừng bước chân lại, mới phát hiện hai chân đã sớm đầm đìa máu tươi.

Chính là có vấn đề gì đâu?

Đó là máu của chính anh chảy xuống.

Cố Ngôn nhắm mắt lại hít một hơi sâu, sau đó bày ra tươi cười từng có, cầm di động đặt vào trong túi, viết cho Tần Trí Viễn một mảnh giấy nhỏ trước khi rời nhà.

Tần Trí Viễn ngủ thẳng đến trưa mới thức dậy.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ trải xuống giường, Tần Trí Viễn nhớ lại lúc ngủ ôm lấy Cố Ngôn thật ấm áp, vươn tay theo đuổi những trục ánh sáng vàng kim kia, cảm thấy trong lòng cũng dạt dào ấm áp. Tuy rằng trên giường chỉ còn lại mình hắn, nhưng mơ hồ lưu lại hơi thở của một người khác, khiến hắn luyến tiếc lập tức rời đi, lại nằm một hồi lâu mới đứng lên. Đương nhiên vẫn là rất mệt, nhưng tình thần đã khá hơn rất nhiều, hắn vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy mảnh giấy Cố Ngôn lưu lại, rửa mặt qua một chút, đem phần cháo thơm ngon ăn hết phân nửa.

Tây trang mặc trên người nhăn muốn chết, đương nhiên không thể mặc tiếp được, cho nên Tần Trí Viễn lái xe vè nhà đổi trang phục trước, sau đó mới lại tới công ty đi làm.

Đẩy cửa văn phòng bước vào, liền thấy Tần Kính ngồi ở bàn làm việc của hắn.

Tần Trí Viễn giật mình, nghĩ thầm lão cha nhà mình đã mặc kệ chuyện của công ty từ lâu, hôm nay đột nhiên xuất hiện, đương nhiên sẽ không phải tới tìm hắn tán gẫu việc nhà.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Kính không dễ nhìn, nhưng vẫn duy trì thái độ tao nhã như trước, mở miệng hỏi “Muộn như vậy mới tới làm?”

“Con đã xin phép trước.”

“Cha nghe nói ngày hôm qua con cũng không đến làm.”

“Đúng vậy, hai ngày nay con vội việc riêng.”

“Vội cái gì? Thay tiểu tình nhân kia của con giải quyết chuyện xấu?” Tần Kính cố sức tránh nói ra từ ngữ thô tục, nhưng trong giọng nói đã để lộ tâm tình của ông “Chỉ vì mấy tấm ảnh, hai ngày nay con đã dùng đến bao nhiêu mối quan hẹ? Chịu ân nghĩa của bao nhiêu người?”

Sự thật đương nhiên Tần Trí Viễn hiểu rõ.

Chỉ là điện thoại cũng đã gọi không biết bao nhiêu cuộc, bạn hữu có thể giúp đỡ đều đã tìm hết, nhưng hắn cảm thấy cái giá đắt này hắn trả rất đáng. Hắn giống như không có việc gì tiêu sái bước đến bên bàn làm việc, thu dọn tài liệu trên mặt bàn, nói “Ân tình nợ những người đó con sẽ trả được hết, không cần cha quan tâm.”

“Vì loại chuyện như vậy chạy đi làm phiền người ta, con không ngại mất mặt sao?”

“Nếu những bức ảnh kia truyền ra ngoài mới càng phiền toái, hơn nữa nếu không phải cha ra tay can thiệp, sự việc cũng không náo loạn lớn đến thế.”

“Hóa ra đều là lỗi của cha?” Tần Kính tức quá hóa cười, nói “Trí Viễn, con từ nhỏ so với những đứa trẻ khác đều thông minh hiểu chuyện, cha nghĩ lần này con sẽ nhanh chóng suy nghĩ lại, cho nên mới không làm những chuyện gì quá đáng. Nếu không… con cho là chỉ có mấy tấm ảnh đơn giản như vậy?”

Tần Trí Viễn vốn là đang muốn kí tên lên văn kiện, nghe câu nói đó xong, ngòi bút nhất thời dừng lại, lẳng lặng nhìn Tần Kính một cái, nói “Cha, con đã làm con trai tốt ba mươi năm rồi, hiện tại không muốn giả bộ nữa.”

“Cái gì?”

“Cha có biết trước đây, mỗi lần cha tới ‘cái nhà kia’ qua đêm, trong lòng con vô cùng hận cha? Còn có Tần Phong, chỉ cần nó mở miệng gọi anh, con đã muốn đá nó đi thật xa.”

Tần Kính vẫn là lần đầu tiên nghe mấy lời này, không khỏi sững sờ.

Tần Trí Viễn nói “Nhưng vì trước kia con rất nhát gan, chưa bao giờ dám bỏ lớp ngụy trang của mình xuống.”

“Hiện tại con dám?”

Tần Trí Viễn không trả lời, chỉ là gợi lên khóe miệng nở nụ cười.

Tươi cười này mang theo thâm ý, Tần Kính nhìn ra chút manh mối, hỏi “Con là vì người tên Cố Ngôn kia? Cậu ta đến cùng có cái mị lực gì? Có thể mê đảo khiến con đầu óc không tỉnh táo?”

Tần Trí Viễn hỏi lại “Mẹ của Tần Phong có cái mị lực gì? Người đàn bà sống trong cái biệt thự ngoại ô kia còn có sức hút gì ? Có thế khiến cho phụ thân ngài, ngay cả người nhà của mình cũng không cần?”

Tần Kính sắc mặt khẽ biến “Con nói …biệt thự gì?”

Tần Trí Viễn vô cùng đơn giản phun ra một cái tên “Đường An Na.”

Tần Kính có chút không nói nên lời, cách một lúc lâu sau mới tiếp tục “Ít nhất người cha yêu đều là nữ nhân.”

“Đúng vậy” Tần Trí Viễn gật gật đầu, nói “Con không giống cha, đồng thời yêu mến mấy nam nhân, thực sự chuyện này đáng ăn mừng.”

Tần Kính trừng mắt nhìn hắn, không thể tin được những lời thế này lại nghe con trai mình nói ra.

Tần Trí Viễn cũng không muốn chọc cho bệnh tim của cha mình tái phát, ngữ khí rất nhanh lại hòa hoãn, tâm bình hòa khí nói “Chuyện quá khứ đều đã trôi qua, cũng không cần thiết phải nhắc lại. Về phần chuyện của hiện tại, hai cha con chúng ta là hai lập trường đối lập, cũng không nên tranh cãi đúng sai, con chỉ hy vọng cha đứng tới làm phiền Cố Ngôn nữa.”

Tần Kính cũng thực sự có phong độ tốt, thời điểm thế này còn có thể cười, đương nhiên vừa nghe thì liền cuời lạnh “Nếu cha không đồng ý?”

“Mặc kệ cha đồng ý hay là phản đối, cha vẫn luôn là cha của con, thái độ của con đối với cha sẽ không thay đổi. Có điều…” Tần Trí Viễn hạ chữ ký rồi đem văn kiện khép lại, mỉm cười nói “Sự nghiệp đang phát triển không ngừng của Đường An Na tiểu thư vì sao đột nhiên kết thúc? Nói vậy hẳn rất nhiều người muốn biết những chuyện bát quái phía sau.”

“Con lấy cái này uy hiếp ta?” Tần Kinh đứng thẳng dậy, nói “Chỉ vì tiểu tình nhân kia mà con dám làm vậy?”

“Em ấy không phải tiểu tình nhân.” Con ngươi đen huyền của Tần Trí Viễn trầm xuống, một chữ một chữ sửa lại “Em ấy là người con yêu.”

Chương thư năm mươi bảy

Mặc kệ là ai nhìn ánh mắt của Tần Trí Viễn lúc nói những lời này, đều có thể hiểu được giờ phút này tâm ý hắn kiên quyết cỡ nào.

Tần Kính cũng không phải kẻ vô tình, đương nhiên cũng nhìn ra. Ông giật mình, chậm rãi ngồi lại trên ghế, rất nhanh lại khống chế được biểu cảm của mình.

Ông so với Tần Trí Viễn càng chú trọng hình tượng hơn. Ông sẽ không ở trước mặt người khác mà thất thố, trời đất bao la, vẫn là chẳng có gì so ra quan trọng hơn thể diện của ông. Nhưng tao nhã nhã nhặn như vậy, dù sao vẫn lộ ra chút thần thái mệt mỏi, ấn ấn mi tâm nói “Cha có lẽ không xứng với chức danh phụ thân, nhưng những việc cha làm hết thảy đều vì con.”

“Con hiểu được.” Tần Trí Viễn rất săn sóc đưa một chén nước qua, nói “Nhưng con đã là người trưởng thành, con biết rất rõ chính mình nên đi con đường thế nào.”

Tần Kính trầm mặc không lên tiếng.

Tần Trí Viễn lại nói “Cha, chỉ cần chúng ta đều lui một bước, là có thể tường an vô sự.”

Tần Kính không tỏ rõ thái độ. Ông chậm rãi uống chén nước kia, vươn tay gõ gõ trên mặt bàn “Con cho dù thế nào cũng phải biết lo lắng một chút.”

Tần Tri Viễn biết nghe lời phải, nói “Được, chỉ cần Cố Ngôn không xảy ra chuyện gì, muốn con lo lắng bao lâu cũng không thành vấn đề.”

Nghe được nhưng lời này, có thể đoán ra quyết định cuối cùng trong lòng hắn là gì.

Tần Kính không có nói toạc ra, chỉ là phất phất tay, đứng dậy đi khỏi văn phòng.

Tần Trí Viễn đi qua giúp ông mở cửa, tiễn người vào trong thang máy xong, không khỏi thở dài một hơi, một lần nữa trở lại ngồi xuống bàn làm việc của mình. Hắn vừa rồi chỉ lo ứng phó Tần Kính, rất nhiều điều là nói ra mà không cần nghĩ, cho tới bây giờ trong lòng mới rộn rạo đến lợi hại.

Đúng vậy, hắn chính miệng thừa nhận mình yêu Cố Ngôn.

Hơn nữa lời nói ra thật sự tự nhiên, ngay cả một chút do dự cũng không có.

Bởi vì khi nhỏ bị ảnh hưởng khó chịu từ sự lăng nhăng của Tần Kính, Tần Trí Viễn vốn cho rằng mình rất không tin tưởng vào tình yêu, cho dù yêu một người nào đó, hắn cũng không có dũng khí bước về phía trước.

… bước về phía trước một bước.

Mà hắn hiện tại vì Cố Ngôn mạo hiểm như vậy, trong lòng lại là vị ngọt ngào nói không thành lời, thậm chí tan xương nát thịt cũng là cam nguyện.

Tần Trí Viễn suy nghĩ một hồi, vừa cười một trận, đột nhiên nâng tay lên che khuất nửa bên mặt. Hắn cảm thấy bộ dáng chính mình như hiện tại có chút mất mặt, hắn thấy vô cùng may mắn Cố Ngôn không nhìn thấy loại vẻ mặt này của hắn.

Thời gian một buổi chiều trôi qua nhanh chóng.

Tần Trí Viễn thật tốn sức, mới giữ yên trái tim để tập trung vào công việc. Cũng may hai ngày trước là thời gian trước lễ trừ tịch, đại bộ phận công việc đều đã giải quyết xong, chỉ còn lại một ít việc vặt cần kết thúc.

Rất nhanh tới giờ tan sở, có người đem một phong thư tới đặt trên bàn làm việc của hắn.

Tần Trí Viễn đương nhiên biết bên trong là cái gì.

Nhưng hắn không có mở ra xem, chỉ là từ trong ngăn kéo lấy ra một cái gạt tàn và bật lửa, “Tách tách” một tiếng châm lửa, nhìn ánh lửa từng chút bốc lên.

Ảnh chụp quá khứ này, tất cả đều ở trong hào quang này biến thành tro tàn.

Tần Trí Viễn chống cằm ở bên cạnh thưởng thức, đợi cho ánh lửa nhạt dần, làn khói nhẹ đạm đạm phiêu tán đi, đáy mắt hắn mới hiện lên một chút ý cười, lấy điện thoại ra gửi cho Cố Ngôn một tin nhắn — khi nào có thời gian rảnh? Tới nhà anh ăn một bữa cơm đi.

Cố Ngôn có lẽ là đang quay phim, tới buổi tối mới nhắn tin trả lời hắn, nói là trước năm mới thì không rảnh.

Tần Trí Viễn vốn nghĩ lễ mừng năm mới gặp anh một lần, nhưng biết Cố Ngôn gần đây bận đóng phim, hắn cũng bận rộn công việc, vậy cũng không miễn cưỡng Cố Ngôn, cùng lắm chỉ là hẹn thời gian trong năm mới với anh.

Trừ tịch theo lệ thường trôi qua khi về quê.

Cũng lúc là cơ hội đoàn viên của mọi người, Tần Trí Viễn cũng muốn nói trước một chút chuyện cho mẹ hiểu, tránh cho bà không tiếp thu được. Về phần cha hắn bên kia, thật ra lại chẳng có gì cũng chẳng làm gì, huống chi Tần Kính là nhân vật lớn, qua năm mới còn bao nhiêu chuyện chờ đợi, đối tác làm ăn chạy qua chạy lại, cũng thực không cách nào nói chuyện.

Thuận thuận lợi lợi ăn xong cơm tất niên, Tần Trí Viễn trong tiếng pháo mừng năm mới trốn vào phòng gọi điện cho Cố Ngôn.

Cố Ngôn ở bên kia cũng là vô cùng náo nhiệt, không khí lễ mừng năm mới tràn ngập, Tần Trí Viễn khẳng định anh đang ở nhà hàng, nghe nói nhà hàng bọn họ mở bữa tiệc tất niên, loại sinh ý này tất nhiên cực kỳ ăn khách. Nhưng nghĩ đến tết dương lịch hai người cùng nhau trải qua, hiện giờ là tết âm lịch lại phải ngăn cách hai nơi, nhiều ít cho chút tịch mịch.

Cố Ngôn vì trấn an hắn, liền chủ động nhắc tới cái hẹn sau năm mới, nói “Mời em đến nhà anh ăn cơm là được, nhưng một bàn lớn đồ ăn anh phải chuẩn bị cho tốt.”

“Cái này anh nghĩ xong lâu rồi.” Tần Trí Viễn nói xong, lại liệt kê một thực đơn đã sớm lựa chọn cẩn thận.

Cố Ngôn bên này nghe được thì tươi cười, cười xong mới nói “Xem ra trước tiên em phải phòng bị cho dạ dày một chút.”

Tần Trí Viễn biết trù nghệ của mình là trình độ nào, cho nên vẫn không thấy bị đả kích, ngược lại nhân cơ hội nói “Không có biện pháp, anh tuy rất cố gắng, những vẫn thiếu một giáo viên tốt.”

“Cho nên?”

“Không biết bếp trưởng Cố có bằng lòng chỉ bảo vài điểm?”

Cố Ngôn tựa hồ rất thích cách xưng hô này, cười nói “Về chuyện thù lao…?”

“Tuyệt đối hậu đãi!”

“OK, thành giao.”

 

 

Bình luận về bài viết này